Friday, September 24, 2010

EM,

Em bệnh 2 ngày nay.......tiếng nói nhỏ và êm mọi ngày biến mất mà thay vào đó là giọng nói yếu ớt, đứt quảng..........Nghĩ mà thương, mà tội cho em.

Bệnh......em không vui vẻ, không cười. Anh chỉ ước rằng em mau khỏe để nụ cười luôn hiện hữu trên môi em......vì nụ cười của em làm cho anh tăng sức mạnh mà! Cố lên em nhé! Em không sao đâu mà.......em cứ nghĩ ngơi, bồi dưỡng vào.......sẽ nhanh chóng khỏe thôi! Đừng lo nghĩ........có anh bên cạnh mà.........Đừng khóc, không tốt đâu em ah...với lại lớn rồi không được khóc như thế.......đau đớn cũng sẽ đầu hàng em thôi! Em nha, cố lên!

Hôm nay em hãy nghĩ ngơi cho khỏe. Ngày mai anh sẽ thưởng cho em 1 món quà thật là ý nghĩa, sẽ chở em lòng vòng các ngõ phố........Bên anh, em sẽ khỏe mà.

Yêu em.

Thursday, September 23, 2010


ĐOẢN KHÚC CHO EM

Anh quen em đã nhiều năm rồi, yêu em có lẽ cũng ngần ấy năm. Những nhớ, thương, hờn giận, ghen tuông cứ thế thay nhau biểu hiện, để anh nhận ra rằng tình yêu bao giờ cũng vậy, luôn có những xúc cảm ngọt, đắng đan chen… Và anh cũng nhận ra rằng, em lúc nào cũng là người chủ động dàn hòa.

Cám ơn em đã ứng dụng phép “cơm sôi nhỏ lửa” để tình yêu chúng ta lúc nào cũng dịu dàng như mùa thu, như nỗi niềm em bày tỏ trên mạng xã hội: “Tớ yêu anh ấy và hiểu anh. Ai mà thích nóng giận, thế thì sao tớ phải cáu gắt với anh”. Tấm lòng vị tha, những câu nói nhẹ nhàng của em luôn làm cái tôi của anh lắng xuống.

Chiều nay, anh đang luýnh quýnh trước cơn mưa Sài Gòn thì em xuất hiện: “Em biết anh hay quên áo mưa mà…”. Ánh mắt em trìu mến nhìn anh. Em có biết, những lúc như thế, em làm anh bủn rủn tay chân, hạnh phúc ngất ngây? Những cử chỉ nho nhỏ ấy làm anh vô cùng hạnh phúc. Anh biết, giá trị của tình yêu mình ở ngay trong những quan tâm, ân cần đó. Thế mà có lúc anh quên một vài chi tiết thuộc về em. Như sáng hôm qua, anh hỏi em một câu ngớ ngẩn: “Em thích nghe nhạc gì?”. Em im lặng, và anh thấy mình quá vô duyên. Đã bao lần em nói với anh em thích nhạc Trịnh, thích Ngô Thụy Miên. Em tha lỗi cho anh nhé… (Lưu Đình Long)

Monday, September 20, 2010

Em yêu anh


Par la fenêtre,
Je regarde seule,
La pluie qui tombe encore
Mais rien ne me touche
Je n'ai sur ma bouche
Que ton prénom qui m'obsède

Philadelphie, cette ville où tu vis
C'est si loin de chez moi
On s'écrit souvent
Mais à quoi tu penses vraiment ?

Tu ne sais pas me "je t'aime"
Moi je te l'écrirais quand même
Tu ne sais que me dire sans cesse "Girl I miss you"
Tu ne sais pas me "je t'aime"
Moi j'essaierais quand même "I love you"... Et toi ?
Do you love me too ?

Sur mon e-mail, j'ai souligné ton nom
Brandon@love.com
Est-ce que tu souris ?
Quand tu me lis ?
J'aimerais tant qu'on se revoit

La prochaine fois
Que tu viens ici
Je serais toute à toi

Je te donnerais
Ce que tu voulais parfois

Tu ne sais pas me dire "je t'aime"
Moi je te l'écrirais quand même
Tu ne sais que me dire sans cesse "Girl I miss you"
Tu ne sais pas me "je t'aime"
C'est mon doux théorème: "I love you"... Et toi .
Do you care ? Do you love me too ?

Tu ne sais pas me dire "je t'aime"
Moi je te l'écrirais quand même
Tu ne sais que me dire sans cesse "Girl I miss you"
Tu ne sais pas me "je t'aime"
C'est mon doux théorème: "I love you"... Et toi .
Do you love me too ?

... Je t'aime...

By the window,
I look alone,
The rain that falls again
But nothing touches me
I don't have on my mouth
That your first name that obsesses me
Philadelphia, this city where you live,
It is so far from my home
One often writes itself
But about what you think indeed?
You don't know myself "I like you"
Me I would write it to you nevertheless
You only know how to tell me "Showgirl I constantly Miss you"
You don't know myself "I love you"
Me I would try nevertheless "I love you"... And you?
Do you love me too?
On my e-mail, I underlined your name
Brandon@love.com
Do you smile?
When do you read to me?
I would like so much that one meets again
The next time
That you come here
I would be all yours
I would give to you
What you sometimes wanted
You don't know how to tell me "I love you"
Me I would write it to you nevertheless
You only know how to tell me "Showgirl I constantly Miss you"
You don't know myself "I love you"
It is my soft theorem: "I love you"... And you.
Do you care? Do you love me too?
You don't know how to tell me "I love you"
Me I would write it to you nevertheless
You only know how to tell me "Showgirl I constantly Miss you"
You don't know myself "I love you"
It is my soft theorem: "I love you"... And you.
Do you love me too?
I love you.