Thursday, September 23, 2010


ĐOẢN KHÚC CHO EM

Anh quen em đã nhiều năm rồi, yêu em có lẽ cũng ngần ấy năm. Những nhớ, thương, hờn giận, ghen tuông cứ thế thay nhau biểu hiện, để anh nhận ra rằng tình yêu bao giờ cũng vậy, luôn có những xúc cảm ngọt, đắng đan chen… Và anh cũng nhận ra rằng, em lúc nào cũng là người chủ động dàn hòa.

Cám ơn em đã ứng dụng phép “cơm sôi nhỏ lửa” để tình yêu chúng ta lúc nào cũng dịu dàng như mùa thu, như nỗi niềm em bày tỏ trên mạng xã hội: “Tớ yêu anh ấy và hiểu anh. Ai mà thích nóng giận, thế thì sao tớ phải cáu gắt với anh”. Tấm lòng vị tha, những câu nói nhẹ nhàng của em luôn làm cái tôi của anh lắng xuống.

Chiều nay, anh đang luýnh quýnh trước cơn mưa Sài Gòn thì em xuất hiện: “Em biết anh hay quên áo mưa mà…”. Ánh mắt em trìu mến nhìn anh. Em có biết, những lúc như thế, em làm anh bủn rủn tay chân, hạnh phúc ngất ngây? Những cử chỉ nho nhỏ ấy làm anh vô cùng hạnh phúc. Anh biết, giá trị của tình yêu mình ở ngay trong những quan tâm, ân cần đó. Thế mà có lúc anh quên một vài chi tiết thuộc về em. Như sáng hôm qua, anh hỏi em một câu ngớ ngẩn: “Em thích nghe nhạc gì?”. Em im lặng, và anh thấy mình quá vô duyên. Đã bao lần em nói với anh em thích nhạc Trịnh, thích Ngô Thụy Miên. Em tha lỗi cho anh nhé… (Lưu Đình Long)

No comments: